Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2018
Chỉ còn ít tuần nữa là tết rồi, Ngày tết là ngày để người ta dành nhiều thời gian, tình cảm cho nhau, là ngày xum họp cùng gia đình. Và trong ngày tết người đó cần chúng ta hơn ai hết.
Một thanh niên học hành xuất sắc nộp đơn vào chức vụ quản trị viên của một công ty lớn. Anh ta vừa xong đợt phỏng vấn đầu tiên, ông giám đốc công ty muốn gặp trực tiếp để có quyết định nhận hay không nhận anh ta. Và ông thấy từ học bạ của chàng thanh niên, tất cả đều tốt và năm nào, từ bậc trung học đến các chương trình nghiên cứu sau đại học cũng đều xuất sắc, không năm nào mà anh chàng thanh niên này không hoàn thành vượt bậc.
Viên giám đốc hỏi:
– Anh đã được học bổng của những trường nào?
– Thưa không
– Thế cha anh trả học phí cho anh đi học sao?
– Cha tôi mất khi tôi vừa mới một tuổi đầu. Mẹ tôi mới là người lo trả học phí.
– Mẹ của anh làm việc ở đâu?
– Mẹ tôi làm công việc giặt áo quần.
Viên giám đốc bảo chàng thanh niên đưa đôi bàn tay của anh cho ông ta xem. Chàng thanh niên có hai bàn tay mịn màng và hoàn hảo.
– Vậy trước nay anh có bao giờ giúp mẹ giặt giũ áo quần không?
– Chưa bao giờ. Mẹ luôn bảo tôi lo học và đọc thêm nhiều sách. Hơn nữa, mẹ tôi giặt áo quần nhanh hơn tôi – Chàng thanh niên đáp.
– Tôi yêu cầu anh một việc. Hôm nay khi trở lại nhà, lau sạch đôi bàn tay của mẹ anh, và rồi ngày mai đến gặp tôi.
Ðến lúc ấy thì chàng thanh niên có cảm tưởng là công việc tốt này đang sẵn sàng là của mình. Về đến nhà, chàng ta sung sướng khoe với mẹ, và chỉ xin được cầm lấy đôi bàn tay của bà. Mẹ chàng trai cảm thấy có điều gì đó khác lạ. Với một cảm giác vừa vui mà cũng vừa buồn, bà đưa đôi bàn tay cho con trai xem.
Bàn tay của mẹ, bài học của con
Chàng thanh niên từ từ lau sạch đôi bàn tay của mẹ. Vừa lau, nước mắt chàng tuôn tràn. Ðây là lần đầu tiên chàng thanh niên mới có dịp khám phá đôi tay mẹ mình: đôi bàn tay nhăn nheo và đầy những vết bầm đen. Những vết bầm làm đau nhức đến nỗi bà đã rùng mình khi được lau bằng nước. Lần đầu tiên trong đời, chàng thanh niên nhận thức ra rằng, chính từ đôi bàn tay giặt quần áo mỗi ngày này đã giúp trả học phí cho chàng từ bao nhiêu lâu nay.
Những vết bầm trong đôi tay của mẹ là giá mẹ chàng phải trả dài đăng đẳng cho đến ngày chàng tốt nghiệp, cho những xuất sắc trong học vấn và cho tương lai sẽ tới của chàng.
Sau khi lau sạch đôi tay của mẹ, chàng thanh niên lặng lẽ giặt hết phần áo quần còn lại cho mẹ.
Tối đó, hai mẹ con tâm sự với nhau thật là lâu.
Sáng hôm sau, chàng thanh niên tới trụ sở công ty. Viên giám đốc còn thấy những giọt nước mắt chưa ráo hết trong đôi mắt của chàng thanh niên, ông hỏi: “Anh có thể cho tôi biết những gì anh đã làm và đã học được hôm qua ở nhà không?”
Chàng thanh niên đáp: “Tôi lau sạch đôi tay của mẹ, và cũng giặt hết phần áo quần còn lại.”
Viên giám đốc: “Cảm tưởng của anh ra sao?”
Chàng thanh niên nói: “Thứ nhất, bây giờ tôi mới thấu hiểu thế nào là ý nghĩa của lòng biết ơn: Không có mẹ, tôi không thể thành tựu được như hôm nay. Thứ hai, qua việc hợp tác với nhau, và qua việc giúp mẹ giặt quần áo, giờ tôi mới ý thức được rằng thật khó khăn và gian khổ để hoàn tất công việc. Thứ ba, tôi hiểu sâu xa được tầm mức quan trọng và giá trị của liên hệ gia đình.”
Viên giám đốc nói: “Ðây là những gì tôi cần tìm thấy ở nơi con người sẽ là quản trị viên trong công ty chúng tôi. Tôi muốn tuyển dụng một người biết ơn sự giúp đỡ của những người khác, một người cảm thông sự chịu đựng của những người khác để hoàn thành nhiệm vụ, và một người không chỉ nghĩ đến tiền bạc là mục đích duy nhất của cuộc đời. Em được nhận.”
Sau đó, chàng thanh niên làm việc hăng say, và nhận được sự kính trọng của các nhân viên dưới quyền. Tất cả nhân viên làm việc kiên trì và hợp tác như một đội. Thành tựu của công ty mỗi ngày mỗi được cải thiện.
Địa Ốc Kim Quang – Nguồn Tổng Hợp
ĐỪNG ĐỂ DÀNH NHỮNG THỨ TỐT ĐẾN NGÀY ĐẶC BIỆT
Thời gian là vốn quý, đừng nghĩ về quá khứ vì quá khứ đã qua, không lấy lại được. Đừng nghĩ về tương lai vì tương lai chưa tới. Hiện tại, ngày hôm nay chính là điều tuyệt vời nhất và “Đừng bao giờ để dành những thứ tốt đến ngày đặc biệt mới dùng, mỗi một ngày ta sống đều là ngày đặc biệt rồi”.
Nhiều năm trước, tôi cùng trò chuyện với một người bạn học. Khi đó, vợ anh vừa mới mất chưa được bao lâu, anh ấy nói với tôi rằng, trong lúc anh đang thu dọn đồ vật của vợ, phát hiện một chiếc khăn choàng cổ làm bằng tơ lụa. Chiếc khăn đó được mua ở một cửa hàng nổi tiếng khi hai vợ chồng họ đến du lịch ở New York. Đó là một chiếc khăn choàng hàng hiệu tao nhã, đẹp đẽ. Cái tem giá cả đắt đỏ vẫn còn treo trên đó, vợ anh cứ mãi không nỡ lấy ra dùng mà cứ đợi đến ngày đặc biệt. Nói đến đây, anh ngừng lại, tôi cũng không nói gì thêm, đợi đến một hồi lâu, anh nói: “Đừng bao giờ để dành những thứ tốt đến ngày đặc biệt mới dùng, mỗi một ngày ta sống đều là ngày đặc biệt rồi“.
Về sau, mỗi lần nghĩ đến câu nói này, tôi thường sẽ gác lại những chuyện vặt vãnh trên tay, cầm lấy một cuốn tiểu thuyết, mở nhạc lên, nằm trên ghế sô pha, tận hưởng một chút thời gian cho riêng mình. Tôi thỉnh thoảng say sưa ngắm nhìn cảnh sắc ngoài bờ sông từ bên cửa sổ, mà không cần quản bụi đất bám trên những tấm kiếng. Tôi sẽ dẫn cả nhà ra bên ngoài ăn cơm để tận hưởng chút không khí bên ngoài, mặc cho thức ăn trong nhà nên phải thế nào. Cuộc sống nên là một loại kinh nghiệm mà chúng ta nên phải trân quý, chứ không phải những ngày mà chúng ta phải trì hoãn qua đi.
Tôi cũng từng chia sẻ cuộc trò chuyện trên với một cô bạn thân. Về sau, khi gặp mặt, cô ấy nói với tôi rằng cô hiện giờ đã không còn để mấy bộ đồ sứ đẹp đẽ trong tủ giống như trước đây nữa. Trước đây, cô cũng cho rằng cần phải chờ đến ngày đặc biệt mới đem chúng ra dùng, về sau phát hiện ngày đó cứ mãi không thấy đến. Những từ đại loại như “tương lai”, “sẽ có một ngày” đã không tồn tại trong từ điển cuộc sống của cô nữa. Nếu như có chuyện gì đáng để vui mừng, có chuyện gì tâm đắc, cô bây giờ đều muốn được nghe thấy, được nhìn thấy ngay.
Chúng ta luôn muốn có cuộc gặp gỡ, đi chơi cùng bạn bè, nhưng luôn nói “đợi lúc nào rảnh đã”.
Chúng ta thường muốn ôm chầm lấy đứa con thân yêu mà nay đã khôn lớn một cái, nhưng lại thường luôn đợi đến lúc thích hợp.
Chúng ta thường muốn viết thư cho một nửa kia của mình để bày tỏ tình ý sâu sắc, hoặc là muốn để anh ấy (cô ấy) biết được rằng bạn cảm mến anh ấy (cô ấy) nhiều đến mức nào, nhưng lại luôn nói với bản thân không cần phải vội.
Kỳ thật, mỗi buổi sáng khi chúng ta vừa mở mắt, bạn hãy nói với bản thân mình rằng đây là một ngày đặc biệt. Mỗi một ngày, mỗi một phút, đều là đáng quý biết bao.
Có một lời thoại, nói rằng:
Bạn hãy cứ thỏa thích nhảy múa, giống như không có ai nhìn thấy vậy.
Bạn hãy cứ tận lòng yêu thương người khác, giống như trước nay chưa từng bị tổn thương vậy.
Bởi cuộc sống vốn nên là như vậy!
Địa Ốc Kim Quang – Nguồn Tổng Hợp
CHO ĐI CÒN HẠNH PHÚC HƠN NHẬN VỀ
Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta cảm thấy bất công, cho đi quá nhiều mà nhận lại chẳng bao nhiêu.
Thực ra không phải, có một thứ mà ta đã nhận được còn đáng giá hơn thế, đó là niềm vui vô hình không thể nào chạm được.
Cho đi còn hạnh phúc hơn nhận về
Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư này vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên “người bạn của sinh viên” vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với học trò.
Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giày cũ nằm giữa đường. Họ cho rằng đó là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.
Cậu sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: “Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giày của ông ta rồi thầy trò mình cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ông ta khi không tìm thấy đôi giày thế nào nhé!”.
Vị giáo sư ngăn lại: “Này, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc, mua vui cho bản thân. Em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân này đấy. Em hãy đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giày của ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao”.
Cậu sinh viên làm như lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó.
Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đến nơi đặt giày và áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một chiếc giày thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông ta cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấy một đồng tiền.
Sự kinh ngạc bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai.
Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại. Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giày.
Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bày tỏ sự cảm tạ đối với bàn tay vô hình nhưng hào phóng đã đem lại một mòn quà đúng lúc cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn, người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con đang thiếu ăn.
Cậu sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa. Vị giáo sư lên tiếng: “Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước nếu như em đem ông ta ra làm trò đùa không?”.
Người thanh niên trả lời: “Giáo sư đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em không hiểu: ‘Cho đi còn hạnh phúc hơn nhận về’”.
Địa Ốc Kim Quang – Nguồn Tổng Hợp
CHUYỆN Ở ĐỜI, ĐỪNG NHÌN VẺ BỀ NGOÀI, HÃY NHÌN VÀO TRÁI TIM
Anh chị thân mến! Trên thế gian, mọi chuyện không thể chỉ nhìn vào cái vẻ bề ngoài, mà phải nhìn vào trái tim, nhìn vào bản chất, như thế mới giúp được bản thân tránh khỏi những phán đoán sai lầm.
Trên thế gian mọi chuyện đều không thể nhìn vào cái bên ngoài mà phải nhìn vào trái tim.
Một ông bố có niềm đam mê đặc biệt dành cho xe hơi, cũng vì để mua được chiếc xe yêu thích nên đã tích cóp tiền trong một thời gian rất lâu.
Khi mua được xe, mỗi ngày, ông không ngại cực khổ, cặm cụi rửa xe, đánh sáp, công việc chăm sóc xe đã trở thành việc “hưởng thụ” của ông. Con trai Jake thấy bố yêu thích chiếc xe như vậy, cũng thường xuyên phụ rửa xe, hai bố con vô cùng vui vẻ.
Một ngày, người bố về nhà sau một trận mưa lớn, chiếc xe dính đầy bùn đất, nhưng ông lại quá mệt mỏi, nên nói với con trai: “Hôm khác rửa xe nhé con!”.
Jake thấy mình đang rảnh rỗi, liền xung phong muốn thay bố rửa xe, và được đồng ý. Tuy nhiên, người bố này lại quên là con trai mình mới có 5 tuổi, ông trở về phòng nghỉ ngơi mà quên không chuẩn bị dụng cụ gì cho cậu bé cả.
Con trai hào hứng xông ra rửa xe, nhưng lại không tìm thấy khăn lau. Cậu bé chạy vào trong bếp, đột nhiên cậu nghĩ tới cái miếng chùi xoong mà mẹ vẫn thường dùng để chà nồi rất sạch sẽ, vì vậy cậu liền lấy ngay miếng thép ấy để dùng.
Jake cầm miếng chùi xoong, chạy tới chỗ xe và ra sức chà, hết lần này tới lần khác. Sau khi cậu chà xe xong, cậu phát hiện trên xe có những vết nguệch ngoạc, cậu sờ lên chỗ đó, lại thấy sần sùi, lồi lõm.
Jake sợ tới mức khóc toáng lên. Cậu chạy ngay tới phòng ngủ vừa khóc vừa nói: “Bố ơi, con xin lỗi, bố mau tới xem đi!”.
Ông bố vội vàng theo con trai chạy ra ngoài, chứng kiến chiếc xe “cưng” của mình thê thảm như vậy thật không dám tin là sự thật, ông ngẩn người nói không nên lời, sau cả nửa ngày mới kêu lên: “Ôi! xe của ta, xe của ta!”.
Ông cảm thấy tức giận tới cực điểm, xông vào trong phòng, ngửa mặt lên trời mà nói rằng: “Thượng đế! Đây là chiếc xe mà con dùng hết tài sản tích lũy mới mua được, chưa đến một tháng, đã biến thành như vậy, thỉnh người cho con biết, con nên làm như thế nào? Con nên xử phạt đứa con này như thế nào đây?”.
Lời cầu xin vừa chấm dứt, đầu óc của ông đột nhiên trở nên sáng suốt, một suy nghĩ chợt lóe lên: “Trên thế gian mọi chuyện đều không thể nhìn vào cái bên ngoài mà phải nhìn vào trái tim”.
Lúc này, nhìn đứa con trai nước mắt đầm đìa, ánh mắt sợ hãi cùng áy náy, ông bố từ từ lại gần khiến con trai phát run lên. Ông ôm đứa con trai nhỏ vào lòng, mắt đỏ hoe nói: “Cảm ơn con trai đã giúp ta rửa xe, ta yêu con, còn yêu hơn cả chiếc xe này!”.
Địa Ốc Kim Quang – Nguồn Tổng Hợp
CÁCH NGƯỜI THÀNH CÔNG NẮM BẮT CƠ HỘI
Câu chuyện về ông lão bán hoa quả cùng 3 cậu nhân viên trong bài viết sẽ cho bạn thấy rằng: người tuyển dụng chỉ mang lại cho bạn cơ hội, còn thành công thăng tiến là thứ bạn phải tự mình có được.
Thế gian này không có một ông chủ nào tặng cho bạn sự vinh hoa phú quý, thứ mà họ cho bạn chỉ có thể là "cơ hội".
Bạn chỉ cần nắm bắt lấy các "cơ hội" giúp ông chủ gia tăng doanh thu, giúp công ty gia tăng lợi nhuận, lúc đó bạn mới có thể dựa vào nguồn lực của công ty và ông chủ nâng cao vị thế của mình, nước có lên thì thuyền mới lên theo.
***
Ông chủ của một quầy bán hoa quả, do tuổi cao không thể đứng lâu bán hàng được, nên đã dán một tờ thông báo tuyển người bán hàng. Vài hôm sau, có một người thanh niên đến xin việc, anh ta hỏi ông chủ trả lương cho anh ta bao nhiêu một tháng?
Ông chủ quầy hoa quả cười nói: "Quầy hoa quả của tôi chỉ là một quầy nhỏ, không có khả năng trả theo tháng, tất nhiên còn phải xem cậu một ngày bán được bao nhiêu nữa, tôi sẽ trả cho cậu 1/10 số tiền cậu bán được, bán ngày nào trả luôn ngày đấy".
Anh này nghe xong, ngắm nghía một lúc quầy hoa quả cũ kỹ rồi cau mày nói: "Tôi từ chối, vì như vậy chả có sự bảo đảm gì cả". Nói xong, anh ta liền bỏ đi.
Sau đó lại có một người thanh niên khác đến xin việc, cũng hỏi lương tháng ông chủ sẽ trả bao nhiêu? Và ông chủ quầy hoa quả cũng nói với anh ta y hệt những gì đã nói với anh thanh niên trước. Anh này nghe xong ngẫm nghĩ một lúc nói: "Lĩnh theo ngày hay tháng không quan trọng, quan trọng là trung bình mỗi tháng quầy của ông bán được bao nhiêu tiền hoa quả?".
Ông chủ quầy hoa quả trả lời: "Hoa quả phân theo mùa, kinh doanh cũng có lúc nhanh chậm, lúc đắt hàng có thể bán được đến trên trăm triệu, lúc bán chậm thì tháng có khi chỉ được 20 triệu". Nghe vậy, anh này quát lên "bán thế này cả đời cũng không giàu được, chỉ có thằng ngu mới đến đây bán hàng", nói xong anh ta bỏ đi luôn.
Lại qua vài ngày, có một cậu bé đến xin việc, hỏi ông chủ trả lương thế nào? ông chủ lại nói hệt những gì nói với những người trước. Cậu bé nghe xong cười nói: "những ngày lễ và cuối tuần, ông có thể trả thêm cho cháu lên 2/10 được không? Còn nếu như ngày nào mà bán được 30 triệu tiền hoa quả trở lên, thì trả cho cháu 3/10 số tiền bán được?".
Ông chủ quầy hoa quả nghe xong vừa cười vừa xoa đầu cậu bé: "cháu thật thông minh, cũng biết ngày lễ và cuối tuần thường đắt hàng hơn ngày thường, vậy cứ tạm quyết định như vậy đi, nhưng ông nói trước mỗi ngày mà bán được 30 triệu không dễ đâu cháu nhé".
Và cứ như vậy, cậu bé ngày nào cũng mang hoa quả ra rửa sạch và thay đổi vị trí bày của các loại quả cho nhau, ngày lễ hay cuối tuần còn làm mấy tờ rơi khuyến mãi cho ai mua 3 triệu tiền hoa quả tặng thêm 300 ngàn tiền hoa quả tùy chọn.
Cứ như vậy, chưa đầy một tháng, cậu bé đã nhận được 30 triệu tiền lương tương đương mỗi ngày nhận được trên 3 triệu đồng. Rồi vài năm sau, cậu đã kiếm được khá nhiều tiền, liền mua lại quầy bán hoa quả của ông chủ cũ, rồi nhờ vào sự nhanh nhẹn hoạt bát của mình cậu mở thêm nhiều cửa tiệm bán hoa quả khác nữa, nhờ vậy sau này cậu đã trở nên giàu có.
BÀI HỌC:
Theo khảo sát, trên thế giới có đến 70% số người lao động không hài lòng với mức lương của mình, kể cả họ biết được tình hình kinh doanh của công ty đang đi xuống, lợi nhuận sụt giảm, nhưng có những người vẫn đòi hỏi ông chủ của mình tăng lương.
Rõ ràng, 70% số người này cũng giống như người thanh niên đầu tiên đến xin việc ở quầy bán hoa quả, họ chỉ cần có chế độ cố định, bất kể họ làm tốt hay không tốt thì mức lương của họ đều không thay đổi.
Ngoài ra, trong số 70% này, cũng có không ít người giống như người thanh niên thứ 2 đến xin việc ở quầy hoa quả, những người này họ đều nghĩ rằng ai là ông chủ đều có nhà cao cửa rộng, ăn ngon mặc đẹp, vinh hoa phú quý trong tầm tay, và nếu như ông chủ không cho họ ít bổng lộc, họ sẽ nghĩ ông chủ keo kiệt bủn xỉn và họ sẽ không ngừng thay đổi công việc. Những người như vậy, đến già họ vẫn đang đi tìm sự viinh hoa phú quý từ người khác.
Thế gian này không có một ông chủ nào tặng cho bạn sự vinh hoa phú quý, thứ mà họ cho bạn chỉ có thể là "cơ hội". Bất kể bạn bán hoa quả hay bạn bán máy vi tính, chỉ cần bạn hiểu được đạo lý này bạn sẽ giống như cậu bé bán hoa quả ở trên, nhận được càng nhiều vinh hoa phú quý từ tay ông chủ.
Địa Ốc Kim Quang – Nguồn Tổng Hợp
KHÔNG BAO GIỜ CÓ CÁI ĐƯỢC GỌI LÀ SỐ PHẬN HAY ĐỊNH MỆNH
Trong một trận đánh quan trọng chống lại đội quân hùng mạnh với số lượng đông gấp bội, vị tướng quân cảm nhận được cả sự lo lắng và sợ hãi ẩn chứa trên gương mặt và ánh mắt của những người lính của mình.
Đêm hôm đó họ dừng chân cắm trại tại một ngôi đền trong vùng. Sau bữa ăn ông đề nghị những thuộc hạ và binh lính của mình cùng cầu nguyện trước đền. Sau đó ông lấy ra một đồng xu và nói:
"Ta đã cầu xin thần linh báo ứng trước kết quả của trận đánh quan trọng này. Bây giờ ta sẽ tung đồng tiền này lên, nếu là mặt sấp chúng ta sẽ chiến thắng. Còn nếu là mặt ngửa chúng ta sẽ thua."
Vị tướng quân tung đồng tiền lên cao. Mọi người đều căng thẳng chăm chú chờ đồng tiền rơi xuống. Mặt sấp! Tất cả binh lính vô cùng phấn khởi và vững tin đến mức họ bước vào trận chiến đấu bằng tất cả sự dũng mãnh và niềm tin có được. Và họ đã chiến thắng oanh liệt.
Trong buổi liên hoan mừng thắng trận, các binh lính reo hò và nói với vị tướng:
"Chúng ta đã làm nên một kì tích! Đúng là không ai có thể làm thay đổi số phận được."
"Đúng vậy! Không ai có thể! Trừ chúng ta."
Viên tướng sau đó lặng lẽ lấy ra đồng xu cho mọi người xem.
Cả hai mặt đồng tiền đều là sấp!
***
Bài học: Không bao giờ có cái được gọi là số phận hay định mệnh, chúng ta mỗi người chính là người vẽ ra con đường cho chính mình. Bởi vậy mỗi khi đối diện với gian lao hãy luôn hi vọng và tin vào chính mình để có động lực để bứt phá.
Địa Ốc Kim Quang – Nguồn Tổng Hợp
HÃY CHO NHAU MỘT CƠ HỘI ĐỂ GIÃI BÀY!
Rất nhiều sự việc trong cuộc sống mà tận mắt thấy, nghe thấy tận tai, nhưng nó chưa chắc đã tương tự với những gì ta nghĩ và ứng xử với người.
Một người đàn ông ra ngoài săn bắn, để con chó ở nhà trông chừng đứa bé. Khi ông trở về, nhìn thấy khắp sàn nhà toàn là máu, nhưng lại không thấy đứa bé đâu cả. Còn con chó thì vừa liếm máu tươi ở khóe miệng, vừa vẫy vẫy cái đuôi vui vẻ nhìn ông.
Người đàn ông nổi giận, liền rút súng bắn vào đầu con chó. Sau tiếng nổ của súng. Con chó chỉ kịp rú thảm lên một tiếng, làm cho đứa trẻ đang ngủ say trên mình nó tỉnh dậy và bật khóc thét lên vì sợ. Cúi xuống bế đứa bé lên ông ta mới kịp phát hiện ra một con chó sói bị thương nặng đang nằm bên cạnh góc tường... Khẩu súng rơi khỏi tay và toàn thân ông ta như bị nhũn ra rồi từ từ khựu xuống.
Rất nhiều sự việc trong cuộc sống mà tận mắt thấy, nghe thấy tận tai, nhưng nó chưa chắc đã tương tự với những gì ta nghĩ và ứng xử với người.
Trong giao tiếp, nên cho người ta có cơ hội để trình bày, và hãy nhẫn nại lắng nghe những lời giải thích của người ta. Có như vậy, cuộc đời chúng ta sẽ tránh được rất nhiều điều khiến ta phải hối tiếc về sau này.
Không cho và nghe người khác giải thích đó không phải là thể hiện sự mạnh mẽ, hoặc cá tính gì mà nó chính là sự gia trưởng độc đoán và bất công, không có trách nhiệm với chính mình và những người khác. Mình không hỏi, bạn không nói, sẽ tạo ra khoảng cách. Mình hỏi rồi, bạn không trả lời, cuối cùng cũng rời xa. Mình hỏi, bạn trả lời, sẽ là tôn trọng. Mình muốn hỏi, bạn muốn nói, cả hai sẽ thấu hiểu nhau. Mình chưa hỏi, bạn đã nói, đó chính là tín nhiệm. Cho gì, nhận nấy: ta tôn trọng người và người cũng sẽ tôn trọng ta.
Địa Ốc Kim Quang – Nguồn Tổng Hợp
Tòa nhà hot
Thống kê Blogspot
Lưu trữ Blog
-
▼
2018
(113)
-
▼
tháng 11
(8)
- SỰ HY SINH CỦA MẸ VÀ BÀI HỌC CỦA CON
- ĐỪNG ĐỂ DÀNH NHỮNG THỨ TỐT ĐẾN NGÀY ĐẶC BIỆT
- CHO ĐI CÒN HẠNH PHÚC HƠN NHẬN VỀ
- CHUYỆN Ở ĐỜI, ĐỪNG NHÌN VẺ BỀ NGOÀI, HÃY NHÌN VÀO ...
- CÁCH NGƯỜI THÀNH CÔNG NẮM BẮT CƠ HỘI
- KHÔNG BAO GIỜ CÓ CÁI ĐƯỢC GỌI LÀ SỐ PHẬN HAY ĐỊNH ...
- HÃY CHO NHAU MỘT CƠ HỘI ĐỂ GIÃI BÀY!
- NHỮNG CÂU CHUYỆN TRUYỀN CẢM HỨNG TRANG 1
-
▼
tháng 11
(8)
Copyright ©
VAN PHONG CAN CHO THUE | Powered by Blogger
Design by Kim Quang Corporation - Office For Lease In Ho Chi Minh City - HOTLINE: 0946 395 665
Viet Nam | 68 Nguyen Hue Street, Ben Nghe Ward, District 1 | Website: http://www.chothuevanphonghcm.com/